Nguyên Thạch

Đồi xưa vẫn ấm

Mai bên chồng .
Xin em thôi đừng khóc.
Rẽ lối rồi bước ngọc một hướng đi.
Có luyến tiếc.
Có nhớ nhung thì cũng chẳng được gì.
Đường ngăn cách phút từ ly giã biệt.
Mang phận nghèo.
Anh làm người thua thiệt.
Gởi tình mơ theo trăng biếc gió ngàn.
Nẻo đường trần đếm bước lang thang.
Nhặt vỡ vụn dở dang duyên mộng.
Em bên kia hãy vui đi mà sống.
Trong sang giàu thoả hoài vọng con tim.
Ngõ hồn mơ chớ mở lối đi tìm.
Cuộc tình lỡ lặng im duyên phận.
Anh vẫn biết đời mình lận đận.
Nên em đừng vương vấn mà chi.
Đường tương lai cứ thẳng bước mà đi.
Chớ ngoảnh lại phút phân ly giã biệt.
Anh vẫn biết và dường như em cũng biết.
Tình là sự rung động của con tim không thể mua bán bạc tiền.
Nhưng có mấy ai trong cuộc nhân duyên.
Thấy được chân lý để được sống trong bình yên thơ mộng.
Cơm áo gạo tiền niềm mơ cao vọng.
Về thâm sâu cả khoảng trống ngõ hồn.
Có huyệt xoáy sầu sâu thẳm mồ chôn.
Tim héo hắt mang tâm hồn đơn lạnh.
Mỗi độ thu cô đơn.
Nhớ tình xưa lòng canh cánh.
Mây tím giăng ngang,mờ nhân ảnh cuối trời.
Sống bên người em cô đơn lắm duyên ơi.
Bới kỷ niệm cho vơi sầu vạn cổ.
Mai có về xin em ghé qua cuối phố.
Nhặt thơ yêu chiếc vàng đổ bên đồi.
Cánh rừng xưa lưu hình ảnh lứa đôi.
Chỗ hai đứa chúng mình ngồi vẫn ấm.
Tình vẫn ấm.
Dẫu tình duyên đã biệt xa vạn dặm.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 29.11.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đồi xưa vẫn ấm"